CON GHÉT SƯ PHỤ !!! Con ghét Sư phụ, vì Sư phụ lúc nào cũng la rầy đệ tử, từ cái chuyện đi phải chậm rãi, đứng phải nghiêm trang, ngồi phải thẳng lưng, nằm phải nghiêng về bên phải… Con ghét Sư phụ, Sư phụ lúc nào cũng vậy, không bao giờ thương mà biểu lộ ra bên ngoài, Sư phụ cứ lặng thầm đứng từ xa mà nhìn chúng con thôi, Người chẳng nói những lời yêu thương. Con ghét Sư phụ, Sư phụ lúc nào cũng biểu lộ thái độ nghiêm khắc với đệ tử. Con ghét Sư phụ, Sư phụ tôi lúc nào cũng vậy, chỉ nghĩ cho lợi ích người khác, mà không quan tâm tới bản thân mình… NHƯNG…. Sư phụ la rầy, vì Sư phụ muốn con phải là một người Phật tử đúng nghĩa….Trong các oai nghi phải ra dáng con Phật…để người khác nhìn vào không khởi tâm bất kính mà khinh khi Phật giáo. Sư phụ cằn nhằn, vì Sư phụ muốn con phải có trách nhiệm với Tam bảo và tự thân “ăn cây nào, rào cây đó”. Ở đâu, dù chỉ một ngày, cũng phải thể hiện tinh thần nhớ ơn và đền ơn. Trách nhiệm không phải giao mới làm, mà thấy việc phải làm, đừng để nhắc nhở, dù là việc nhỏ nhặt… Sư phụ thường dạy: “việc nhỏ không làm, sao làm việc lớn được?”. Người Phật tử mà không ngăn nắp sạch sẽ thì làm sao được, rác bên ngoài dễ thấy mà còn không chịu dọn, phiền não, cấu uế trong tâm khó thấy thì sao trừ nổi? Sư phụ thương không bao giờ biểu lộ ra bên ngoài cả, Sư phụ không hỏi thăm không có nghĩa là không quan tâm, không chăm sóc không có nghĩa là không thương. Tuy không một lời hỏi han chính thức, nhưng tôi biết Sư phụ luôn hỏi thăm các huynh đệ khác về tôi, không chăm sóc nhưng luôn sẵn sàng lo cho tôi từng chút một. Sư phụ biểu lộ thái độ nghiêm khắc vì muốn chúng tôi nên người, là một người Phật tử thì phải tu đàng hoàng, phải luôn kiểm soát được hành vi, lời nói và ý nghĩ…biết việc gì nên làm và không nên làm St